"Hừ! Chị dâu cái gì? Tôi không bao giờ thừa nhận hạng phụ nữ kia là chị dâu của tôi! Cô ta chỉ là người đàn bà thấp hèn thôi! Cô ta còn chẳng xứng xách giày cho anh trai tôi nữa là!"
Lê Ức Tuyết hừ lạnh: "Bất kể cậu ấy là người phụ nữ như thế nào đều không thể thay đổi được sự thật cậu ấy là chị dâu của cô. À, còn nữa, anh Phong rất yêu Hi Hi đó, nếu anh ta biết ở sau lưng anh ta, cô bắt nạt Hi Hi thì đến lúc đó cô tha hồ gánh hậu quả. Cô Phong từ từ dưỡng thương đi! Tôi đi trước đây!"
Lê Ức Tuyết không thể tiếp tục nán lại đây, nếu chạm mặt Đường Diệp Băng thì nguy.
Lăng Huyên giận điên người, vứt gối đi để trút giận. Cô ta không tin anh trai mình sẽ thích loại phụ nữ như Kiều Nhã Hi.
Rõ ràng là anh trai của cô ta rất yêu Ôn Khả Nhi, anh ấy và Ôn Khả Nhi là trai trài gái sắc, phải ở bên nhau!
Có câu "sợ gì gặp nấy", Lê Ức Tuyết vừa ra khỏi phòng bệnh của Lăng Huyên, mới đi được vài bước đã chạm mặt Đường Diệp Băng trong hành lang.