Trong lúc anh đang đoán tới đoán lui, dì Khương đi vào phòng, xem xét tình hình của anh: "Cậu chủ, cậu tỉnh rồi à! Suýt nữa cậu dọa tôi sợ muốn chết!"
"Dì Khương, sao tôi lại..."
Anh muốn hỏi anh trở lại phòng ngủ bằng cách nào?
"Cô chủ sai người nâng cậu vào phòng, lúc cô ấy phát hiện ra cậu, cậu đã bị tê cóng lại rồi."
Dì Khương quan sát sắc mặt anh, thấy anh bình phục khá tốt, dì ấy cũng thấy yên tâm hơn: "Cậu chủ, rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại bị tê cóng đến mức đó?"
Rõ ràng dì Khương còn nhớ, cậu chủ về nhà, cầm hoa tươi trên tay, đi lên lầu tìm cô chủ.
Sao lại bị tê cóng thành người tuyết luôn thế?
"..."
Không thể nói, có đánh chết cũng không nói được.
Anh không thể nói cho dì Khương biết, tối hôm qua anh trèo tường lên ban công, sau đó bị nhốt bên ngoài, suýt chút nữa rét đến chết.
Nếu để bọn họ biết chuyện này, thanh danh cả đời anh sẽ bị hủy hoại mất.