Bởi vì anh ta thật sự là một người đàn ông tốt, cô không mong anh ta tiếp tục lãng phí thời gian vìmìnhnữa.
Mộ Vân Lễ dõi mắt theo chiếc xe đang dần đi xa, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Kiều Nhã Hi.
Kiều Nhã Hi, Ôn Thần Hi...
Hai cô ấy có đôi mắt thật giống nhau, đều trong vắt, thuần khiết như một viên đá quý không tì vết.
Nếu Tiểu Hi của anh ta còn sống có lẽ cũng không khác Kiều Nhã Hi là bao.
Nói không chừng, Kiều Nhã Hi xuất hiện chính là ông trời sắp đặt, để cô đến lấp vào chỗ trống của Ôn Thần Hi trong lòng anh ta.
Tài xế của nhà họ Mộ đưa Kiều Nhã Hi và Princess đến Hải Chi Các xong thì rời đi.
Kiều Nhã Hi gọi dì Khương ra giúp đỡ, để dì Khương gọi người đến đưa Princess vào nơi ở mới cho chó.
Nhưng đến một nơi lạ lẫm, chó ngao tuyết lại không quen, nó sủa điên cuồng, không ai dám đến gần.
"Hay là để cháu đi!"
Không còn cách nào khác, Kiều Nhã Hi đành tự mình làm.