Tu Dực lấy một chiếc USB đen nhánh ra: "Trong này là video giám sát, thời gian thu được là bốn giờ ba lăm phút rạng sáng hôm đó, toàn bộ quá trình trộm đồ của cô đều được thu lại rất rõ nét."
"Không thể nào, không thể nào... Camera đã hỏng rồi."
Bào Cúc Hoa vẫn cố giãy chết.
Để cô ta tâm phục khẩu phục, Tu Dực cắm chiếc USB vào ti vi cửa hàng, toàn bộ quá trình gây án của Bào Cúc Hoa đều được hiển thị rõ ràng.
Tất cả nhân viên cửa hàng đều xem được, thật sự bọn họ không thể ngờ người làm chuyện này lại là Bào Cúc Hoa.
Chứng cứ đã có trước mặt, Bào Cúc Hoa đờ người ngồi dưới đất, cô ta thật sự không nghĩ ra, rõ ràng chính tay cô ta đã làm hỏng camera, tại sao bọn họ vẫn có thể tìm được chứng cứ gây án của cô ta, tại sao có thể thế được?
"Quản lí Bào, bây giờ cô còn gì để nói không?"
Tu Dực chất vấn.
Họa đã ập đến đầu, Bào Cúc Hoa mới bừng tỉnh, vô cùng kinh hãi.