"..."
Tu Dực mím môi, tâm tình nóng nảy nhưng không thể làm được gì.
Tổng Giám đốc ơi Tổng Giám đốc, cô chủ bị cảnh sát bắt đi rồi, anh còn ngồi đây tức giận cái gì? Cứu người mới là việc quan trọng đấy!
Bây giờ anh còn không mau chạy đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, chậm chân thì mỹ nhân còn ngồi đó cho anh cứu sao?
Tu Dực có nóng vội cũng vô ích, Tổng Giám đốc đã hạ lệnh, anh ta chỉ đành nghe theo.
Sáng hôm đó Phong Ngự Nam chỉ ở trong phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Phong Thiên để vùi đầu xử lí công việc, khiến bản thân trở nên bận rộn hơn để không còn thời gian nghĩ những chuyện không đâu.
Mãi đến khi thư ký hành chính đến xin chữ ký phê chuẩn, anh mới phát hiện ra sự việc.
"Bên cửa hàng flagship muốn xem camera làm gì?"
Phía cửa hàng muốn xem camera vốn dĩ không cần anh phải ký tên, nhưng trước đó anh đã dặn dò, chỉ cần là việc ở cửa hàng flagship thì phải báo cho anh biết.