Kiều Nhã Hi vào phòng thay đồ thay xong đồng phục, vừa đội mũ giáng sinh lên thì Bào Cúc Hoa dẫn hai bảo vệ tới, nói: "Kiều Nhã Hi, tối qua cô là người cuối cùng khóa cửa đúng không?"
"Đúng vậy! Chính quản lý căn dặn, tôi đã khóa cửa cẩn thận."
Kiều Nhã Hi nghĩ cô ta cũng biết mà, chính cô ta yêu cầu cô kiểm kê hàng trong kho, làm xong lại dặn cô khóa cửa cẩn thận, bây giờ còn hỏi cô việc này, đầu óc có vấn đề sao?
"Cô khóa cẩn thận mới là lạ đó! Cô có biết rằng trang sức đại diện của cửa hàng chúng ta không cánh mà bay rồi không?"
Bào Cúc Hoa lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi.
"Trang sức đại diện không thấy nữa ư?"
Kiều Nhã Hi nhìn về nơi đặt đồ triển lãm của cửa hàng theo bản năng, trong chiếc hộp đó đặt một chiếc nhẫn kim cương hồng 8.89 carat.
Nhưng bây giờ nơi đó chỉ còn chiếc hộp trống không, chiếc nhẫn đã không cánh mà bay.
"Nói đi, có phải cô cầm đi không?" Bào Cúc Hoa hỏi.