Tưởng chừng như cô đã thay da đổi thịt, biến thành một người khác, mang vẻ đẹp thoát tục không nhiễm khói lửa nhân gian.
Kiều Nhã Hi không có cảm giác đặc biệt gì, cô chỉ cảm thấy mình mặc quá ít vải, quá mát mẻ.
Cô vừa xoa hai cánh tay vừa hỏi: "Bộ này có lộ quá không? Hay là tôi đổi bộ khác?"
"Đừng!"
Mộ Vân Lễ lập tức ngăn cản, trong mắt gợn sóng lăn tăn, chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
Anh ta đứng dậy đi về phía cô, trong mắt lộ rõ sự yêu thích: "Để vậy đi, đẹp lắm!"
Khi tới gần cô, Mộ Vân Lễ chú ý tới sợi dây chuyền sáng lấp lánh trên cổ cô, trên đó là một chiếc nhẫn kim cương. Anh ta rất ngạc nhiên, bèn hỏi cô: "Trên cổ em đeo cái gì vậy? Nhẫn à?"
Kiều Nhã Hi vô thức sờ lên chiếc nhẫn trên dây chuyền, lúc này cô mới nhớ ra khi thay đồ cô quên tháo xuống.
Bây giờ bị Mộ Vân Lễ nhìn thấy, cô cũng không thể nói thật cho anh ta biết đó là nhẫn cưới Phong Ngự Nam tặng cô.