"Công bằng sao?"
Phong Ngự Nam cười giễu cợt: "Cô có tư cách gì nói chuyện công bằng với tôi? Bất luận từ danh vị hay giá trị con người, hay là phương diện năng lực, cô đều là kẻ yếu. Đã là kẻ yếu thì phải phục tùng kẻ mạnh, hiểu chưa?"
"Không hiểu, đúng là lý luận hoang đường!"
Kiều Nhã Hi không dám nói chuyện tùy tiện với anh, nếu như nghe theo những lời ngang ngược của anh, vậy chẳng phải cả thế giới này đều loạn rồi sao?
"Tôi sẽ khiến cô hiểu, con gà yếu ớt."
Phong Ngự Nam khinh bỉ bỏ lại một câu, sau nó túm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi tòa nhà.
Dựa vào đâu mà suốt ngày mắng cô là con gà yếu ớt.
Anh mới là con gà yếu ớt, cả nhà anh là đồ gà yếu ớt!!!
"Phong Ngự Nam, thả tôi ra, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Bị anh lôi đi, tâm trạng Kiều Nhã Hi hoàn toàn sụp đổ, bây giờ cô đang lĩnh hội sự mạnh mẽ của người đàn ông này.
Cô không phải đối thủ của anh, anh mới chỉ dùng một tay mà cô đã không có chút sức lực nào để chống đỡ.