Người đàn ông thấy cô không giãy giụa nữa mới chậm rãi buông cô ra, Kiều Nhã Hi được tự do, mau chóng chạy ra khỏi lònganh, kinh hoảng hỏi: "Anh Phong, sao anh lại..."
"Nếu tôi không đến, cô có thể âu âu yếm yếm cùng bạn trai phải không?"
Giọng Phong Ngự Nam vô cùng chua, y như lọ giấm Trấn Giang.
Cái gì mà bạn trai bạn gái chứ?
Đó đều là do Mộ Vân Lễ nói càn thôi!
"Anh Phong, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi âu yếm cùng anh ấy, anh Mộ chỉ có lòng tốt đưa tôi trở về, giữa tôi và anh ấy không có gì cả."
Kiều Nhã Hi cũng biết mình khó thoát khỏi sự truy vấn của người đàn ông này.
"Không có gì ư? Quần áo cũng mua cho anh ta rồi, cô cho rằng ai cũng là người mù à?"
Phong Ngự Nam chua chát nói, nghĩ đến bộ âu phục của Mộ Vân Lễ là anh lại tức tối.
Được rồi, không nói thì không sao, nói đến đây cả cô cũng phải nổi giận.