Mộ Vân Lễ cười thản nhiên: "Đương nhiên là không rồi, nếu như người tặng đồ là vô giá với tôi thì bất kể món đồ nào cô ấy đưa, tôi đều thấy đó là bảo vật vô giá."
Một lời phản kích hùng hồn khiến Phong Ngự Nam không còn gì để nói lại.
Những ông chủ khác thì rối rít tán dương: "Tổng Giám đốc Mộ thật cưng chiều bạn gái."
"Tổng Giám đốc Mộ nói đúng, tiền không phải là vấn đề, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng."
"Đúng đúng đúng, đúng là vậy. Có tiền cũng khó mua được lòng người."
Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, bắn ra vô số tia lửa, khói súng vô hình lan tỏa khắp không gian.
Cô trộm nhìn thì phát hiện sắc mặt Phong Ngự Nam vô cùng khó coi, lạnh lùng như một pho tượng được gửi về từ sông băng nơi Bắc Cực.
Kiều Nhã Hi lâm vào trạng thái như người chết, bây giờ cô vô cùng hối hận, mười lần gặp Mộ Vân Lễ thì phải có tám, chín lần đụng phải Phong Ngự Nam.
Mỗi lần hai vị tôn thần này đụng độ có thể đừng lấy cô làm con cờ không?