"Còn nữa, liên lạc với Đường Diệp Băng bảo cậu ta lấy danh nghĩa của bệnh viện thực hiện kiểm tra tim cho Kiều Dung Cảnh, đồng thời tìm tim thích hợp cho thằng bé."
"Vâng, thưa Tổng Giám đốc."
Sau khi Tu Dực lui ra, Phong Ngự Nam đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía biển đen kịt đằng xa.
Sao trên bầu trời đêm phản chiếu xuống mặt biển lấp lánh như vàng.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu được hàm ý câu nói đó của ông nội: "Lúc có thể bù đắp được thì phải gắng hết sức mà bù đắp. Đến tuổi của ông nội con mới có thể không thẹn với lòng."
Bất luận đúng sai, anh đều muốn bù đắp cho cô, chỉ mong trước mặt cô, anh không thấy hổ thẹn.
Lúc Kiều Nhã Hi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Cô thấy mình nằm trong phòng ngủ của khách thì hơi mơ hồ. Cô chỉ nhớ tối qua cô cùng tên cố chấp nào đó đi tàu điện ngầm, sau đó làm cách nào để về Hải Chi Các thì không rõ.
Áo quần trên người cô đã được thay thành đồ ngủ, tóc có mùi thơm nhẹ.