"Anh Đào, cẩn thận."
May mà Hoắc Vân Thâm phát hiện kịp thời, nhưng Anh Bảo lại không kịp tránh ra.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đôi vai anh run lên, bổ nhào tới ôm Anh Bảo vào trong lòng.
Chỉ nghe thấy từ trên đỉnh đầu vang tới một tiếng "rầm", Hoắc Vân Thâm cảm thấy phía sau lưng giống như đang bị nghìn cân đè xuống, đầu và lưng anh bị đập đến nỗi đau đớn vô cùng.
Những vệ sĩ luôn đi theo bảo vệ ở gần đó không ngờ bảng chỉ dẫn sẽ đột nhiên đổ xuống, hơn nữa còn đè lên Tổng Giám đốc của bọn họ và cả cô nhóc đáng yêu kia.
Một đám người vội vàng chạy tới, ra sức nhấc tấm bảng lên, vứt sang một bên.
"Cậu chủ!"
"Cậu chủ cậu không sao chứ?"
Đám người đỡ Hoắc Vân Thâm dậy, nhưng anh đã rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời, còn cô nhóc được anh bảo vệ trong lòng lại không hề bị thương.
"Không hay rồi, cậu chủ ngất xỉu rồi."
"Mau thông báo cho trợ lí Dịch."
"Đưa cậu chủ đi bệnh viện!"