Phúc Bảo không phải là một con chó hiền lành, nó rất dữ, đặc biệt là không thích người lạ đến gần.
Ở nhà họ Phong, ngoài nhân viên nuôi chó chỉ có ông Phong và Phong Ngự Nam mới có thể đến gần nó.
Như mấy người Cố Vân Cẩm chỉ cần xuất hiện gần chuồng của nó thôi đã khiến nó giận dữ, điên lên muốn cắn người.
Nhưng bây giờ Phong Ngự Nam lại nhìn thấy Kiều Nhã Hi đang sờ đầu Phúc Bảo còn nó thì ngoan ngoãn ngồi yên, trong lòng anh thấy vô cùng kỳ diệu. Vậy mà nó không cắn cô?
Vậy mà nó lại cho cô sờ đầu nó?
May là Phúc Bảo không phát điên cắn người, Phong Ngự Nam yên tâm đến bên cạnh Kiều Nhã Hi và Phúc Bảo.
Kiều Nhã Hi sờ bộ lông dài của nó, cười nói: "Phúc Bảo thật ngoan! Màu lông của Phúc Bảo thật đẹp. Uy phong như sư tử trắng vậy!"
Phong Ngự Nam nhìn Phúc Bảo không có tiền đồ, dáng vẻ hưởng thụ thì thật sự không biết nói gì.
Phúc Bảo dường như rất thích Kiều Nhã Hi.