"Tính ra, tôi không có công lao cũng có vất vả! Tôi lấy của anh 10% cổ phần là xem như đã khách sáo rồi."
Sở Vũ Hách giống như bị cô ta đánh vào mặt, sắc mặt của hắn ta cũng trở nên lạnh lùng: "Nhu Nhu, em thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Em cũng không suy nghĩ xem, nếu không phải nhờ có anh và Tụ Tinh nâng đỡ em, em có thể trở thành nữ diễn viên hàng đầu như bây giờ không? Anh cung cấp nguồn lực tốt nhất của công ty cho em, bất cứ việc gì cũng nuông chiều em, nhân nhượng em, em còn có thể tìm tới người đàn ông thứ hai luôn chiều theo ý em như anh sao?"
"Này, anh bớt dát vàng lên mặt mình đi, anh đừng tưởng tôi không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh sớm đã chán ghét tôi rồi, đúng không! Nếu đã vậy, không bằng mọi người hợp được thì tan được, sớm kết thúc đi."
Hứa Tâm Nhu đã quyết tâm vứt bỏ tên Sở Vũ Hách hèn nhát này, vừa vặn có thể mượn cớ này để rời đi.