"Em lấy anh ta sẽ không hạnh phúc đâu! Anh ta không yêu em, người anh ta yêu là Ôn Khả Nhi!"
Kiều Nhã Hi dừng bước, quay đầu lại rồi khẽ mỉm cười: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi biết chứ, nhưng anh ấy yêu ai chẳng liên quan gì tới tôi hết. Bất kể anh nghĩ thế nào về anh ấy, trong lòng tôi anh ấy là một anh hùng có thể dũng cảm quên mình vì tôi."
Sở dĩ cô nói như vậy là bởi vì trước đây lần nào Phong Ngự Nam cũng xuất hiện vào thời khắc cô bất lực nhất.
Anh mang lại cho cô cảm giác anh giống như một vị anh hùng san bằng mọi khó khăn cho cô.
Viền mắt Tần Tư Minh đỏ ngầu, anh ta không tin lời cô, vẫn chất vấn như cũ: "Em yêu anh ta ư? Vậy anh thì sao? Anh là cái thá gì?"
"Tôi cũng từng yêu anh, nhưng bây giờ anh chỉ là người yêu cũ của tôi. Điều nên nói tôi đã nói rồi. Tần Tư Minh, tạm biệt!"
Khi nói xong câu cuối cùng, cô cảm thấy bờ vai nặng trĩu, bèn nghiêng đầu nhìn. Thì ra là Phong Ngự Nam khoác áo blazer của anh lên vai cô.