Phong Ngự Nam hất mạnh cô ra, trong lòng bùng lên lửa giận: "Cô tưởng tôi mù à? Cô và anh ta liếc mắt đưa tình trước mặt tôi, cô nghĩ rằng tôi không nhìn thấy sao?"
Kiều Nhã Hi bị sự bá đạo độc đoán của Phong Ngự Nam làm cho cạn lời luôn. Cô nào có liếc mắt đưa tình với Tần Tư Minh đâu?
Cô luôn nhìn thẳng được không?
Cô vốn không muốn nói, nhưng người đàn ông này cứ dùng vẻ mặt ăn thịt người nhìn cô, cho nên cô đành phải lên tiếng:
"Anh Phong à, anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao?"
"Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh không cảm thấy anh can thiệp quá nhiều sao?"
"Tôi nghĩ đến ai, tôi không quên được ai, hình như mấy điều này chẳng liên quan gì đến anh hết!"
"Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải thế này thế kia? Xin hỏi anh đã làm được những gì anh bắt tôi làm chưa?"
"Anh có dám nói là trong lòng anh không nghĩ tới người phụ nữ khác không?"
"Bây giờ anh là người đã có vợ rồi, anh có thể quên cô Ôn không?"