Trong lúc sững sờ, dì Nam bước đến gọi cô: "Cô chủ, bữa trưa đã được chuẩn bị xong, có thể ăn cơm rồi."
Nghe thấy danh xưng cô chủ, Kiều Nhã Hi vội làm động tác "Suỵt", nhắc nhở: "Dì Nam, dì đừng gọi cháu là cô chủ, nếu Tổng Giám đốc nhà dì biết thì dì sẽ gặp rắc rối đó."
Đi vào phòng ăn với dì Nam, dì Nam cười giải thích: "Cô chủ, không sao đâu, Tổng Giám đốc để tôi đến gọi cô, ban nãy Tổng Giám đốc còn đích thân nói rằng sau này phải gọi cô là cô chủ."
"Hả?" Kiều Nhã Hi chống cằm, đi gần đến phòng ăn, đúng là không thể hiểu chiêu trò hôm nay của Phong Ngự Nam.
Lần trước anh đã ra lệnh những người đó đừng gọi danh xưng "cô chủ" này mà?
Tại sao bây giờ lại bảo bọn họ gọi?
Kiều Nhã Hi không thể hiểu sự thay đổi xoành xoạch của Phong Ngự Nam, cũng không thể nắm bắt.
Dì Nam vẫn ríu rít nói cười bên tai như cũ: "Cô chủ, tôi phát hiện Tổng Giám đốc đối xử với cô càng ngày càng tốt, chứng tỏ trong lòng Tổng Giám đốc có cô."