Để cho Phong Ngự Nam lo lắng nên Ôn Khả Nhi mới cố ý mặc mỏng manh như vậy, đây chỉ là thủ đoạn mà cô ta hay dùng mà thôi.
Kiều Nhã Hi đứng phía sau lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt, người ta tình chàng ý thiếp, có vẻ như cô không cần thiết tiếp tục lề mề ở đây nữa.
Lúc Phong Ngự Nam quay đầu lại, anh phát hiện Kiều Nhã Hi đã xoay người đi về phía khác rồi.
Người phụ nữ cô đơn lẻ bóng, đèn đường kéo dài bóng hình cô đơn của cô.
Bóng lưng cô thẳng tắp mà kiên cường, nhưng cũng để lộ vẻ cô đơn và hiu quạnh khó mà hình dung được.
Trong giây phút đó, trái tim của Phong Ngự Nam giống như bị thứ gì đó đập vào vậy, khiến anh không thể kìm lòng mà gọi lên cô: "Này, Kiều Nhã Hi..."
Cô vẫn không hề quay đầu lại, tuyệt tình giống như một người xa lạ.
Hai người đã thỏa thuận xem nhau như người xa lạ, cô làm rất tốt mặt này.
Nhưng mà không hiểu sao Phong Ngự Nam lại cảm thấy thật buồn bực.