Đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông trợn trừng lên nhìn cô, bàn tay to lớn giữ chặt lấy cằm của Kiều Nhã Hi, tức giận mắng: "Cô đã quên tôi cảnh cáo cô thế nào rồi à? Tôi bảo cô không được qua lại nhập nhằng với người đàn ông khác, vì sao cô không nghe?"
Kiều Nhã Hi thở dài: "Phong Ngự Nam, anh thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi và Mộ Vân Lễ không giống những gì anh tưởng tượng đâu. Giữa tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả, anh ta mời tôi ăn cơm chỉ là vì tôi đã cứu mẹ anh ta, nên anh ta muốn cảm ơn thôi."
Lấy cái cớ này cô không cảm thấy nó bất bình thường à?
Phong Ngự Nam chẳng thể nào tin tưởng được, cười đểu nói: "Vậy à? Tôi không biết cô giỏi giang như thế đấy, còn cứu người nữa à? Sao cô không nói là cô cứu cả Trái Đất luôn đi? Ngay cả cái cớ rách nát này mà cô còn nghĩ ra được, khinh tôi là trẻ con ba tuổi chắc?"