Anh ta dường như đã sớm hiểu rõ ý của cô, không cho cô cơ hội chối từ: "Tôi rất thành tâm, nếu cô không đến thì tôi sẽ đợi mãi, không gặp không về."
"..."
Anh ta đi mất, Kiều Nhã Hi đứng một mình với những bộn bề.
Thời buổi bây giờ, mời người ta ăn cơm cũng bá đạo đến vậy sao?
Thậm chí đến cả thương lượng cũng không được sao?
Trong lúc cô vẫn đang mất hồn thì một người đồng nghiệp đi ngang qua nhiều chuyện hỏi: "Này, Kiều Nhã Hi, anh chàng đẹp trai lúc nãy là ai vậy?"
Kiều Nhã Hi: "Không quen."
Đương nhiên là vị đồng nghiệp này không tin: "Không quen sao cô nói chuyện nhiều vậy? Lúc nãy tôi đã nhìn thấy cả rồi, anh ta còn ôm cô nữa?"
Mắt mũi kiểu gì vậy?
Nhìn thế nào mà lại thành ra ôm?
Giải thích cũng không chịu tin chứ?
Đám phụ nữ này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn lấy chuyện của cô ra làm trò vui: "Tôi sắp bị ngã, người ta tốt bụng đỡ tôi thôi, không phải là ôm đâu, cô hiểu chưa?"