Cô rón rén đi đến cửa phòng ngủ của Hoắc Vân Thâm, lặng lẽ mở cửa ngó nhìn, muốn xem thử anh đã rời giường hay chưa. Vừa hé cửa ra, cô đã phát hiện trong phòng không có ai rồi.
Hứa Hi Ngôn đẩy cửa bước vào phòng, nhìn qua một lượt. Hoắc Vân Thâm không ở trong phòng, chẳng lẽ anh đã dậy rồi sao?
Cô rất tự giác đi lên, trải lại chăn chỉnh tề cho Hoắc Vân Thâm rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua phòng tập thể dục, cô nghe thấy bên trong có vài tiếng động vọng ra. Hứa Hi Ngôn nhẹ nhàng đẩy cửa, qua khe cửa phát hiện ra bóng dáng của người đàn ông.
Hoắc Vân Thâm mặc áo ba lỗ màu đen và quần đùi thể thao đang cố gắng tập luyện, trên làn da bánh mật đầy mồ hôi.
Không ngờ lúc một người con trai đang vận động lại cuốn hút đến vậy.
Dáng người của anh thật sự rất đẹp, dù bị liệt mất năm năm nhưng vẫn có thể giữ được vóc dáng cân đối như vậy, chắc hẳn là nhờ anh tập luyện vất vả mỗi ngày!
"Bé Hi, chú má lúm đồng tiền ở đây này!"