Bào Cúc Hoa vừa nghe thì cảm thấy không vui: "Đừng mà Tiểu Kiều, mọi người đều đi, sao cô có thể không đi được? Thiếu cô không phải tính đoàn kết của chúng ta bị phá hoại rồi sao?"
Có người đứng bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy Kiều Nhã Hi, nếu cô không đi thì chính là không nể mặt Giám đốc Tiền."
Cũng có người châm chọc: "Người ta thanh cao biết bao, không đi đường của người thường, nào muốn ăn cơm cùng chúng ta."
Kiều Nhã Hi hiểu rõ, người trong cửa hàng ít nhiều đều hơi bài xích cô. Tuy rằng cô không biết thái độ thù địch của họ từ đâu mà có nhưng nếu từ chối đi thì chắc là sau này cô càng sẽ khó sống hơn.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Kiều Nhã Hi quyết định: "Vậy được, cửa hàng trưởng, tôi đi cùng mọi người."
"Ừm, nghe lời là đúng rồi, đi thôi." Bào Cúc Hoa vừa ý nói, không ai để ý thấy một tia nham hiểm lóe lên trong mắt cô ta.