Cô định đi thang máy xuống tầng nhưng chân như đeo chì, không thể nào cất bước nổi.
Căn phòng bệnh phía xa kia dường như có sức mê hoặc gì đó vậy, hấp dẫn cô.
Rõ ràng cô biết người ở phòng bệnh đó là ai, rõ ràng biết là không nên tới nhưng thần xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi về hướng căn phòng đó.
Trong phòng bệnh riêng, cửa phòng nửa mở, Kiều Nhã Hi nấp ở trước cửa nhìn rõ cảnh bên trong.
Ôn Khả Nhi nằm trên giường bệnh, mái tóc xoăn mềm vắt một bên, gương mặt xinh đẹp lay động lòng người nhìn hơi nhợt nhạt.
Trên tay cô ta đang cắm kim truyền dịch.
Mặt Ôn Khả Nhi quay ra cửa, còn Phong Ngự Nam ngồi trước giường, quay lưng ra cửa.
Nhìn từ góc độ của Kiều Nhã hi chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tinh tế của Ôn Khả Nhi, không nhìn thấy được vẻ mặt của Phong Ngự Nam.
Kiều Nhã Hi chẳng qua chỉ thò đầu nhìn một cái, nhưng Ôn Khả Nhi lại nhìn xuyên qua Phong Ngự Nam vô tình phát hiện cô đang nấp sau cửa.