Nghĩ đến việc đứa con không sao, Phong Ngự Nam mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể diễn tả.
Trong lòng Kiều Nhã Hi lạnh lẽo, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
Biểu cảm của anh trong mắt cô được hiểu thành một ý nghĩa khác: Anh hoàn toàn không để ý đến đứa bé trong bụng cô, thậm chí vì lời bác sĩ vừa nói mà cảm thấy vui vẻ.
Đúng vậy, đúng là vui vẻ.
Nhất định anh cảm thấy chỉ cần khiến đứa bé trong bụng cô mất đi thì có thể kết thúc hợp đồng sớm hơn thời hạn.
Dù sao, người phụ nữ anh yêu cũng đã quay về, anh đã không thể kiên nhẫn chờ đợi một năm dài nữa.
Lúc đó cô nói phá đứa bé đi thì anh phản đối, có lẽ cũng là vì áp lực của ông nội anh thôi.
Nhưng bây giờ khác, nếu đứa bé bị sẩy ngoài ý muốn, anh không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.
Nghĩ đến đây, tay chân Kiều Nhã Hi trở nên lạnh lẽo, tim cũng lạnh dần.
Cô phải rời khỏi đây, tốt nhất là cách anh thật xa mới an toàn.