Cô nhớ lúc trước không có tiền mua thuốc, chỉ cần ốm vặt cảm mạo, mẹ đều nấu canh gừng cho cô uống.
Kiều Nhã Hi không thích mùi canh gừng cho lắm, chê nó cay cổ họng.
"Cái này là để cho đứa con trong bụng không bị nhiễm lạnh, uống đi."
Chính là để đề phòng cô bị nhiễm lạnh, đối với sự không phối hợp của cô, Phong Ngự Nam hơi tức giận.
"Nhưng..."
Kiều Nhã Hi đang định nói thì lại hắt xì một cái: "Ách xì..."
Đã hắt xì rồi mà còn gắng gượng?
"Kiều Nhã Hi, có phải muốn tôi bóp miệng cô đổ vào không?"
Đúng là đồ tàn bạo, nói nóng giận là nóng giận.
Kiều Nhã Hi bị bộ dạng hung dữ của anh dọa, vội vàng bưng chén canh gừng, uống hết trong một lần.
Cô uống xong chén canh gừng, cổ họng cứ cay cay, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm cả lại.
"Tôi uống xong rồi."
Ý là được rồi chứ?
Phong Ngự Nam không hề để ý cô, môi khẽ cười, nụ cười người khác không thể nhìn thấy được rồi đi vào phòng tắm.