"Đừng nghĩ ông nội già rồi, mọi chuyện trong lòng ông đều rõ cả."
"Chuyện của thế giới này đều theo luật nhân quả báo ứng. Gieo thiện kết quả ngọt, gieo gió gặt bão."
"Có lúc quyết định của một người sẽ mang đến hậu quả không thể nào tưởng tượng được."
"Ví dụ như năm năm trước, một chút thủ đoạn của cháu không chỉ hủy hoại đi một công ty mà còn hủy đi một gia đình hạnh phúc."
"Nhà họ Kiều không còn nữa, Tiểu Hi và mẹ con bé cùng với đứa em không có nhà để về, đây chính là hậu quả đáng sợ."
"Cháu có từng nghĩ, nếu Tiểu Hi biết chuyện này là do cháu làm thì con bé sẽ đối xử với cháu thế nào?"
"Bây giờ là nhà họ Phong chúng ta có lỗi với nhà họ Kiều của con bé, nợ bọn họ. Cháu phải đối xử thật tốt với Tiểu Hi."
"Chỗ nào có thể bù đắp được phải gắng hết sức mà bù đắp."
"Có như vậy, khi đến tuổi của ông nội cháu mới có thể không thẹn với lòng được."
Phong Viễn Sơn nói xong lời này thì bước tới vỗ vai anh.