Năm năm trước nhà họ Kiều sụp đổ, táng gia bại sản, nhà tan cửa nát trong vòng một đêm. Mà cô lại bị tai nạn xe cộ, sau này không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể theo mẹ đến thôn Cẩm sống nhờ nhà bà ngoại.
Hễ nhớ lại chuyện năm năm trước, ngực Kiều Nhã Hi lại đau đớn dữ dội.
Nếu mẹ con họ còn chỗ để thì đâu đến nỗi phải sống nhờ ở đậu nhà họ Tô, phải nhìn sắc mặt người ta mà sống qua ngày.
Tưởng Diễm nói rất khó nghe, nhưng sau khi Kiều Nhã Hi bình tĩnh lại, cho dù cô tức giận cũng không thể làm gì bà ta.
Nếu cô nhất thời nhanh mồm nhanh miệng cãi lại Tưởng Diễm thì đợi tới khi cô không ở nhà, Tưởng Diễm nhất định sẽ đổi cách khác để hành hạ mẹ và em trai cô.
Bởi thế cho nên, vì bọn họ, cô chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn.
Tô Tuệ vẫn không ngừng dùng tay ra hiệu cho cô đừng cãi nhau với Tưởng Diễm. Kiều Nhã Hi gật đầu: "Mẹ ơi con biết rồi. Mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho con, con làm thoáng chốc là xong ngay ấy mà."