Cô chỉ hi vọng đây là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại tất cả đều trở về như trước kia.
Kiều Nhã Hi tìm quần áo mình ở dưới đất, lần lượt mặc vào người.
Quên đi sự việc tối hôm qua?
Coi như chưa có chuyện gì xảy ra?
Đây nên là lời thoại của anh mới đúng chứ?
Phong Ngự Nam nheo mắt, khóa chặt bóng lưng có vẻ quật cường của người phụ nữ ấy, đáy mắt u ám không nhìn rõ cảm xúc.
Một người đã hao tổn tâm sức để leo lên giường mình nếu không phải vì tiền thì có thể vì gì nữa?
Chẳng lẽ muốn cùng anh chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?
"Hai triệu, đã đủ chưa?"
Sống lưng Kiều Nhã Hi cứng lại. Cô cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn lại. Anh coi cô là hạng người gì? Gái bao sao?
Cô cúi đầu: "Cảm ơn anh đã thẳng thắn, nhưng tôi không cần. Tôi không cần tiền."
Phong Ngự Nam như có suy nghĩ gì đó, chăm chú nhìn cô, không khỏi nhớ lại hình ảnh sinh động tối qua.
Không thể phủ nhận rằng tối qua cô đã thỏa mãn anh.