Sau khi lo liệu xong hậu sự của cha cô, gia đình chú Hai và cô út lúc trước ở bệnh viện còn giả mèo khóc chuột, vờ tốt bụng, nay chia chác tiền bảo hiểm từ cái chết của cha cô xong thì đều tháo chạy hết.
Kiều Nhã Hi đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ thì nhận được điện thoại từ Tần Tư Minh: "Cô Nhã Hi, ông chủ để lại cho cô một vài món đồ, cô có thể đến tòa nhà Trung Thiên một lát để nhận lại không?"
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ qua đó."
Kiều Nhã Hi đến tòa nhà Trung Thiên, nhận lại di vật từ chỗ Tần Tư Minh, toàn bộ đều là đồ dùng hàng ngày mà cha cô hay dùng.
"Cảm ơn anh, trợ lí Tần." Kiều Nhã Hi cảm ơn.
"Không cần cảm ơn, đây là điều mà tôi nên làm." Tần Tư Minh lịch sự, lễ phép trả lời.
Sau khi Kiều Nhã Hi rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt Tần Tư Minh trở nên u ám. Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: "Cô ta sắp ra ngoài rồi, có thể ra tay rồi đấy."