Cô kiễng mũi chân, lật qua lật lại trong tủ quần áo, quần áo trên hộc tủ rơi xuống đầu cô, theo bản năng cô buông tay phải ra đỡ.
Kết quả, khăn tắm rơi xuống, mà cô cũng không đỡ được bộ quần áo nào.
Hoàng Phủ Hiên Dạ đi từ ngoài vào, tưởng rằng cô vẫn chưa tắm xong nên mới không gõ cửa, trực tiếp đi vào phòng.
Nhưng khi vừa bước vào phòng thì thấy quần áo trên hộc tủ rơi xuống, khăn tắm trên người Anh Bảo cũng đang ở dưới đất, cô bé đang loay hoay nắm quần áo.
Hoàng Phủ Hiên Dạ nhìn không bỏ sót chi tiết nào, ánh mắt sâu hơn, cất tiếng gọi: "Anh Đào!"
"!!!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng Hoàng Phủ Hiên Dạ, Anh Bảo hốt hoảng nhặt quần áo dưới đất che kín cơ thể, lúng túng vô cùng, gò má cũng đỏ ửng như tôm luộc.
"Xin lỗi, chú không nhìn thấy gì cả... Cháu muốn tìm quần áo phải không? Để chú tìm giúp nhé?
Hoàng Phủ Hiên Dạ cố gắng dời ánh mắt sang một bên, đi đến, lấy một bộ quần áo phù hợp ở trong ngăn kéo, lấy cả một bộ đồ lót: "Đây!"