Thẩm Uyển Hinh nghe thấy tiếng gọi bèn quay người lại. Lúc nhìn thấy Hoàng Phủ Hiên Dạ, cô ta hoảng sợ tới mức mặt mũi xám xịt: "Bệ… bệ hạ…"
"Sao lại là cô?"
Hoàng Phủ Hiên Dạ nhận ra người mình nhìn thấy không phải là Anh Bảo mà là Thẩm Uyển Hinh thì tức giận khó nhịn: "Ai cho cô bước vào đây? Ai cho cô động vào những thứ này?"
"Xin lỗi bệ hạ… tôi… tôi không biết, tôi chỉ tò mò thôi…"
Thẩm Uyển Hinh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
"Cởi quần áo ra! Sau đó cút ra ngoài cho tôi!"
Hoàng Phủ Hiên Dạ ôm phần ngực đang phát đau của mình, gằn giọng ra lệnh.
Thẩm Uyển Hinh bị khí thế của anh ta dọa sợ, vội vàng cởi quần áo ra, đổi lại thành quần áo của mình rồi chật vật chạy đi.
Lúc đi lướt qua người Hoàng Phủ Hiên Dạ thì cô ta bị anh ta gọi lại: "Đứng lại!"
"Bệ hạ…"
Thẩm Uyển Hinh sợ hãi quay lại nhìn anh ta, không biết anh ta gọi mình lại làm gì.