Anh Bảo nói, đồng thời bước lùi về phía sau, hơn nữa còn cố cười vẫy vẫy tay với bọn họ.
Bước lùi được vài bước rồi cô mới xoay người, nhưng trong khoảnh khắc quay người ấy, lòng cô thấy rất đau!
Hốc mắt lập tức rưng rưng, cảm giác khó chịu không nói nên lời, trái tim nghẹn lại giống như có người bóp lấy nó, cực kỳ khó chịu.
Đi được vài bước thì cô chạy đi thật nhanh, chạy ra khỏi tầng lầu, trốn vào trong thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, nước mắt của Anh Bảo không kiềm chế được mà chảy ra.
Anh Bảo không nhịn được mà tự mắng bản thân, vì sao mình phải khóc chứ?
Chú quốc vương có vợ sắp cưới, tìm được nửa còn lại của mình, chẳng lẽ cô không nên vui vẻ thay chú sao?
Cuối cùng chú cũng không cần phải sống cô đơn một mình nữa rồi, đấy là chuyện tốt mà!
Hoắc Âm Âm, mày mạnh mẽ lên đi có được không hả, đừng khóc nữa, đồ ngốc!