Đường Phi Mặc đã nói hết những gì nên nói rồi, bèn đứng dậy chuẩn bị đi về. Nhưng đúng lúc này, Hoàng Phủ Hiên Dạ lại gọi cậu ta lại: "Đợi đã!"
Đường Phi Mặc dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta. Hoàng Phủ Hiên Dạ tựa đầu vào tường, vẻ mặt dịu dàng, hơn nữa còn tràn đầy thiện ý.
Anh ta nói: "Ai nói cậu không thể so với tôi? Ít nhất cậu còn trẻ hơn tôi, sống lâu hơn tôi! Người nói hâm mộ phải là tôi mới đúng. Đường Phi Mặc, tôi đã mất đi tư cách tranh giành Anh Bảo với cậu rồi. Cậu nói xem, một người chỉ còn sống được nhiều nhất là mười năm thì có tư cách gì để yêu đương nữa đây?"
"…" Đường Phi Mặc kinh ngạc.
"Chắc hẳn cậu đã biết tôi mắc bệnh gì rồi? Là bệnh tim di truyền. Nhưng có một điều chắc các cậu vẫn chưa biết, khi bệnh nhân mắc phải bệnh này, nếu chẩn đoán đúng thì không thể sống quá được mười năm. Sao tôi có thể dùng mười năm của bản thân để phá hủy cả đời của Anh Bảo chứ?"