Không chờ Hoàng Phủ Hiên Dạ nói tiếp, Anh Bảo đã xung phong nhận việc cầm dao gọt hoa quả, bắt đầu gọt vỏ táo.
Thấy cô cứ xắn xắn quả táo, Hoàng Phủ Hiên Dạ không khỏi lo lắng rằng cô sẽ tự cắt vào tay mình.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Hiên Dạ thấy Anh Bảo gọt táo. Tay cầm dao của cô hơi run run, nói là gọt táo nhưng thật ra lại giống như có thù hằn với quả táo này, mỗi một nhát dao đều cắt ra một lỗ thật to.
"Không biết thì để chú làm cho." Hoàng Phủ Hiên Dạ không chịu nổi nữa.
"Không sao đâu mà! Cháu phải luyện tập nhiều hơn! Papi của cháu còn chưa bao giờ để cháu phải chạm vào dao, nhưng dù gì thì cháu rồi cũng sẽ trưởng thành. Cháu phải tự mình làm, không thể chuyện gì cũng cứ mãi trông chờ ỷ lại vào ba mẹ được."
Anh Bảo vừa gọt vừa nói.
Đại khái là khi còn nhỏ, chuyện bắt cóc đã là bóng ma tâm lý trong lòng cô. Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng một khi chạm tới dao thì bàn tay sẽ run rẩy.