Anh Bảo không hề tức giận, chỉ là có chút buồn bực, có điều cô cũng chỉ có thể tôn trọng cậu ta mà thôi. Cậu ta không muốn nhảy, cô sẽ không ép buộc.
Anh Bảo tự ra nhảy cùng với mấy bạn học của mình. Hoàng Phủ Hiên Dạ đứng bên ngoài đám người, vẫn im lặng nhìn cô gái trên sân khấu.
Cho dù cô dùng tư thái gì, ở nơi nào, anh ta đều có thể chính xác khóa chặt cô chỉ với một cái liếc mắt.
Có lẽ, đó là vì cô vẫn luôn ở trong tim anh ta. Vì thế, trong mắt anh ta cũng chỉ có thể nhìn thấy mỗi cô, bởi ngoại trừ cô thì không tồn tại một ai khác nữa!
Lúc này người giúp việc bưng khay đi tới, Hoàng Phủ Hiên Dạ lấy một ly sâm banh trên đó, khẽ nhấp một ngụm.
Toàn bộ tầm mắt của anh ta đều đặt lên người Anh Bảo, cho nên không hề chú ý tới sự khác thường của bồi bàn.
Y Na thành công đưa ly rượu đã bỏ thêm thuốc đến tay quốc vương của Bắc Quốc. Hiện tại, anh ta đã uống một ngụm rồi.