Anh ta đi một mình trong hoàng cung trống trải, thật sự rất cô đơn tịch mịch, không có người thân, không có bạn bè.
Làm một quốc vương, anh ta đứng ở nơi cao nhất nhưng chỉ có một mình, ngay cả một người thân thiết để trò chuyện cũng không có.
Hoàng Phủ Hiên Dạ nhìn cung Waldorf mênh mông trống trải, cảm giác như bản thân đang đứng trong một nhà tù thật to.
Bay không ra, trốn không được, thoát không nổi.
Aiz...
Những khi thấy lạc lõng như vậy, anh ta lại không tự chủ mà nhớ về Anh Bảo nơi Long Quốc xa xôi.
Chỉ cần nghĩ đến cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng rạng rỡ như hoa hướng dương ấy, tất cả những buồn bực mệt mỏi của anh ta đều được hóa giải.
Đang nhớ đến Anh Bảo thì cô gọi điện tới. Hoàng Phủ Hiên Dạ thoáng run lên, ép bản thân bình tĩnh lại rồi mới nhận điện thoại.
"Chú, chú ăn cơm chưa?"
"Chưa, chú vừa về đến nhà."
"Ôi, chú cực khổ quá."