Bất kể có phải như vậy hay không, Lê Nhược Sơ đều phải tận mắt chứng thực mới được. Nghĩ đến đó, cô liền bảo A Văn đưa cô đến nhà họ Lê.
Xa cách đã nhiều năm, bây giờ một lần nữa đứng trước cổng nhà họ Lê, Lê Nhược Sơ thấy vô cùng bùi ngùi.
Lúc trước cô luôn muốn thoát khỏi nơi này, cuối cùng giờ này lại quay về rồi.
Nơi này là nơi cô được sinh ra, là nơi cô trưởng thành. Ở đây, chứa quá nhiều ký ức của cô.
Haizz...
Lê Nhược Sơ khẽ thở dài, dẫn theo A Văn bước vào trong cổng lớn nhà họ Lê.
Trong biệt thự nhà họ Lê, người mẹ kế Tống Quyên đang nói chuyện cùng con gái Lê Mẫn Nhi. Người giúp việc vội vàng chạy vào báo cáo: "Bà chủ, cô Cả đã về!"
Tống Quyên nghe vậy liền nhướng hàng lông mày dài liếc nhìn Lê Mẫn Nhi: "Quay về nhanh vậy sao?"
"Mẹ, chắc chắn chị ta đã tới bệnh viện, không thấy ba nên mới tìm đến đây. Vừa nhìn là đã biết chị ta có ý đồ gì."
Lê Mẫn Nhi phân tích.