"Ba tôi."
"Ừm?"
"Ba tôi đang bệnh nặng nằm bệnh viện. Nếu hôm nay tôi không gặp được luật sư của ông ấy, thì tôi cũng không biết được chuyện này. Có thể ông ấy... sẽ không còn nhiều thời gian nữa..."
Lê Nhược Sơ nói xong, những giọt nước mắt long lanh ứa ra thi nhau chảy xuống gò má, rơi lên tay anh ta.
Harry Quinn bị nước mắt của cô làm bỏng tay, trái tim cũng ngứa ngáy khó chịu. Anh ta thu tay mình lại, chưa tới mấy giây sau, lại đưa cho cô một chiếc khăn tay.
"Cảm ơn!"
Lê Nhược Sơ nhận lấy khăn tay, rồi lau nước mắt của mình.
Harry Quinn im lặng chăm chú nhìn cô, mặc dù anh ta cảm thấy cô nói chuyện khá vô lý, dễ khiến người ta hiểu lầm rằng cô đang viện cớ, nhưng anh ta lại tin tưởng một cách khó hiểu khó hiểu.
"Em định như thế nào?"
"Tôi định mai sẽ tới bệnh viện thăm ông ấy, hôm nay quá vội vàng, tôi chưa chuẩn bị gì cả..."
"Ừm."
"Nếu cần, có thể tôi còn phải về nhà họ Lê một chuyến."
"Ừm."