Lê Nhược Sơ cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, bước thật nhanh về phía giường, ôm lấy ông ta rồi khóc òa lên: "Ba ơi…"
Lê Thanh Tùng nâng bàn tay gầy guộc lên, vỗ tấm lưng đang run rẩy của cô, trong lòng đầy xúc động. Trước khi chết mà còn có thể gặp lại đứa con gái mà mình yêu thương nhất, ông ta có thể nhắm mắt được rồi.
"Ba ơi, con gái bất hiếu, bây giờ mới trở về thăm ba…"
Lê Nhược Sơ ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt.
Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lê Thanh Tùng tái hôn. Cô hận ông ta sau khi mẹ chết mà lại đi thêm bước nữa. Ông ta tái hôn với Tống Quyên, sinh ra em cùng ba khác mẹ là Lê Mẫn Nhi.
Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô cũng có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của ba mình năm xưa. Mỗi lần nhớ đến lúc trước mình bỏ nhà ra đi, nhất định đã làm tổn thương ông ta rất nhiều, cô vẫn thầm tự trách bản thân.
"Con về là tốt rồi…"
Hốc mắt Lê Thanh Tùng cũng hơi ươn ướt, giọng nói run rẩy.