Nếu như cô không ở lại với Nặc Nặc, thì kiểu gì cô cũng sẽ luôn lo lắng, không an tâm. Liệu buổi tối, lúc ngủ con trai có đá chăn ra hay không? Nếu nửa đêm tỉnh dậy không nhìn thấy cô thì có khóc hay không? Nghĩ như vậy, Lê Nhược Sơ thở dài: "Được rồi! Tôi sẽ chuyển đến đây ở!"
"Ừm, tôi dẫn em đi xem phòng."
Harry Quinn không để cho cô và con trai ngủ chung với nhau nữa, để cho cô ngủ ở bên cạnh đứa trẻ đã là khoan dung lắm rồi. Thật ra suy nghĩ thật sự của anh ta là, từ nay về sau chỉ có anh ta có thể ở bên cạnh cô mà thôi.
Anh ta cũng không sốt ruột, vì đã chờ đợi được vài năm rồi, nên không quan tâm đến đoạn thời gian ngắn này, trước tiên cứ từ từ mê hoặc cô cái đã.
Harry Quinn kéo cô đến căn phòng ở bên cạnh, giới thiệu với cô: "Em sẽ ở trong căn phòng này!"
Lê Nhược Sơ đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện phòng ngủ này được bố trí rất ấm áp, rất nữ tính. Nó có màu hồng phấn, có vẻ hơi không phù hợp với cô.