Lê Nhược Sơ hơi do dự, không muốn tới.
"Đến đây! Ngồi xuống!"
Harry Quinn ra lệnh, chỉ vào vị trí bên trái anh ta, ý muốn cô ngồi đối diện Nặc Nặc.
Anh ta đã ra lệnh rồi, nếu như cô còn không nghe theo nữa e rằng không tốt. Lê Nhược Sơ đành ngồi xuống, bấy giờ Nặc Nặc mới không ngang bướng nữa.
Một nhà ba người cuối cùng cũng ngồi cạnh nhau. Harry Quinn nhìn con trai, lại nhìn Lê Nhược Sơ, buông một câu không đầu không đuôi: "Cảm ơn."
"Gì cơ?" Lê Nhược Sơ nghe không hiểu, không biết tại sao anh ta lại nói cảm ơn.
"Không có gì, ăn cơm đi!"
Harry Quinn không biết sao mình lại nói cảm ơn với cô. Cô sinh con cho anh ta là vinh hạnh của cô, ngoài kia còn không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn sinh con cho anh ta kìa!
Đồ ăn rất hợp khẩu vị, ngay cả người kén ăn như Harry Quinn cũng không chê nửa lời.
Lê Nhược Sơ bận bịu gắp đồ ăn cho con trai: "Nặc Nặc ăn nhiều một chút nhé."