Hứa Hi Ngôn phì cười, nói: "Ôi, có thể nghe thấy lời khen từ miệng của đàn chị Hứa cơ à, ngạc nhiên thật đấy!"
Hứa Tâm Nhu chán ghét lườm cô một cái, nói tiếp: "Không cần biết thế nào, nhưng mày đã vu tội cho Vũ Hách, hại anh ấy vướng vào scandal. Còn nữa, tao muốn hỏi mày một câu, có thật là mày đâm anh ấy bị thương không?"
Từ đầu đến cuối, Hứa Tâm Nhu không tin Sở Vũ Hách sẽ phản bội cô ta. Cô ta thà tin rằng đó là do đồ đê tiện Hứa Hi Ngôn quyến rũ Sở Vũ Hách.
"Ha ha ha…" Hứa Hi Ngôn không nhịn được, cười phá lên: "Đúng vậy, là tôi đâm đấy! Ai bảo người đàn ông yêu quý của chị động tay động chân với tôi chứ? Chỉ là tôi vẫn cảm thấy đâm cúc hoa là hình phạt rất nhẹ rồi, sớm biết thế thì tôi nên đập vỡ 'trứng' của hắn ta luôn mới đúng, để hắn ta không sinh con đẻ cái được nữa mới sướng!"
"Mày…"
Hứa Tâm Nhu tức giận giơ tay lên muốn tát vào mặt cô, nhưng tay cô ta chưa hạ xuống thì đã bị Hứa Hi Ngôn bắt lấy cổ tay rồi.