Lần này Vinh Lệ Hoa lại rộng lượng lạ thường: "Được, con cứ mang bọn nhỏ đi đi! Bọn chúng ở nhà đều rất nhớ con, con cái thì phải theo ba mẹ mới phải."
"Con cảm ơn mẹ." Tiết Nhã Đình ôm mẹ chồng: "Mẹ, sau này con có thời gian chắc chắn sẽ thường xuyên về thăm mẹ."
"Được, phải chăm về đấy nhé."
Vinh Lệ Hoa lau giọt nước mắt vương khóe mắt.
Cứ như vậy, nhà họ An sắp xếp tài xế đưa ba mẹ con cô đến sân bay.
Trước lúc đi, hai đứa nhỏ còn hỏi: "Mommy, sao papi không tới tiễn chúng ta?"
"Papi của các con đang bận. Hết bận papi sẽ tới đón các con ngay."
"Không cần tới đón chúng con đâu! Chúng con không muốn xa mẹ."
Hai cậu nhóc ôm lấy Tiết Nhã Đình, chỉ sợ bị bắt xa mẹ.
Sự ỷ lại của các con khiến Tiết Nhã Đình càng quyết tâm, có lẽ mang các con đi là cách làm đúng đắn nhất. Để các con lại nhà họ An, An Quý Xuyên làm gì có thời gian chăm sóc chúng?