"Không có gì đâu, đưa hai đứa nhóc lên phòng mẹ, mẹ trông cho."
Trước đề nghị của mẹ chồng, Tiết Nhã Đình và bà cùng bế hai đứa nhóc đến phòng của bà nội. Sau đó, cô cầm theo thuốc, lái ô tô ra ngoài.
Bề ngoài cô tỏ ra bình thường, nhưng không ai biết lúc này đây cô đang vô cùng lo lắng, cả ngày đều buồn bực, đến tối lại xảy ra chuyện khiến cô không thể bình tĩnh được.
Tiết Nhã Đình lái xe thẳng tới Thủy Mặc Lan Đình, đi theo con đường quen thuộc, trở lại nơi cô từng ở, cũng là nơi từng giam cầm cô. Cô nhìn thấy đèn vẫn còn sáng, giống như nhìn thấy ngọn hải đăng khi đang lạc đường giữa đại dương vậy, soi rọi lòng cô, xua đuổi bóng đêm, khiến cô thấy rõ hơn con đường phía trước của mình.
Lúc đến thì vội vội vàng vàng, trong lòng do dự bồi hồi, nhưng lúc này, bước chân cô lại trở nên kiên định hơn nhiều.
Cô đẩy cửa đi vào trong biệt thự, đi thẳng lên trên tầng, mở cánh cửa phòng ngủ chính ra.