Đứng trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình lên xe của người đàn ông khác, rồi cùng người đàn ông khác rời đi, loại cảm giác này thật khiến người ta muốn nổi điên.
An Quý Xuyên gọi cô cũng vô dụng, tức giận đấm vào hàng rào bên cạnh. Anh ta không thể làm gì khác là nhanh chóng lên xe đuổi theo.
Trên đường đi, thi thoảng Sở Dật Phong lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, bắt chuyện: "Mẹ Tô Tô, tôi nhớ trước kia cô rất thích chơi violon, và còn thường xuyên đi biểu diễn. Không biết sau này, khi nào mới có cơ hội nghe cô chơi đàn lại nữa."
"Không bao lâu nữa tôi sẽ mở một buổi hòa nhạc." Tiết Nhã Đình nói cho anh ta biết.
"Thật vậy sao? Tôi rất chờ mong, đến lúc đó nhất định sẽ đến xem cô biểu diễn."
Sở Dật Phong là người đam mê âm nhạc, dù không hiểu biết về nhạc cụ, nhưng rất thích nghe nhạc.
Buổi hòa nhạc trước kia của Tiết Nhã Đình, bạn anh ta có vé vào cửa, nên anh ta cũng đi xem. Anh ta thật sự rất thích phần biểu diễn của cô.