"Vậy anh đưa cho em mà em không cần sao? Em không cần thì anh sẽ vứt nó đi! Dù sao anh cũng không học violon!"
"Đừng! Đừng! Tôi cần! Tôi cần..."
Tiết Nhã Đình sắp bị anh ta hành cho phát điên rồi, chưa từng thấy ai tặng quà lại như anh ta cả!
An Quý Xuyên thu lại hành động, ung dung nhìn cô: "Thế rốt cuộc là em cần hay không cần?"
"Tôi cần..."
Tiết Nhã Đình cuối cùng cũng lựa chọn "khuất phục". Ai bảo cô quá yêu thích cây đàn kia như vậy.
An Quý Xuyên nhịn cười, đặt đàn violon vào trong tay cô: "Cầm đi! Từ giờ trở đi em chính là chủ nhân của cây đàn này!"
Đàn violon trong tay đã thuộc về cô rồi, Tiết Nhã Đình hết sức kích động, mừng rỡ khôn xiết. Cô vuốt ve cây đàn như bảo bối trân quý nhất, bất giác nhoẻn miệng cười.
Cô không biết, khi cười thì mình sẽ đẹp đến nhường nào, nhưng ở trước mặt anh ta, rất ít khi cô cười xinh đẹp như vậy. Lần nào gặp cũng bày ra bộ mặt người sống chớ động vào.