"Chẳng vui chút nào cả!"
Tiết Nhã Đĩnh mím môi lại, hầm hừ nói.
Vì lúc nãy Tiết Nhã Đình đã từ chối "yêu cầu vô lý" của anh ta, nên An Quý Xuyên thật sự rất vui. Quả nhiên anh ta không nhìn nhầm người. Sự chung thủy trong tình cảm của cô khiến người khác phải kính nể.
Anh ta lấy chiếc đàn violon mà cô thích nhất ra để dụ dỗ, nhưng Tiết Nhã Đình vẫn không hề dao động.Từ đó có thể thấy được, cô đúng là người phụ nữ tốt hiếm gặp.
Đùa cũng đùa xong rồi, thử cũng thử xong rồi, An Quý Xuyên ôm tay cô rồi nói: "Đừng giận nữa mà, anh đi một chuyến xa như vậy để đến đây, em định đối xử như thế với anh à? Anh đau lòng lắm đấy!"
"Do anh tự gây ra mà thôi, ai bảo anh lừa tôi!"
Tiết Nhã Đình chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ mà anh ta giả trang lúc nãy, thì lại thấy tức giận vô cùng.