"Muốn mami, muốn mami mà…"
Hai đứa nhỏ đã khóc lấm lem như mèo, An Quý Xuyên chỉ có thể ôm hai đứa vào lòng, ngồi xuống dỗ dành.
"Được rồi, Bân Bân và Lạc Lạc ngoan nào, sau này papi sẽ đưa hai đứa đi tìm mẹ được không?"
"Không được không được, tụi con muốn đi tìm ngay bây giờ cơ!"
"Vậy chờ papi một chút, papi sẽ làm một con tàu thật to, sau đó đưa Bân Bân và Lạc Lạc đi tìm mẹ với chị được không nè?"
"Dạ được."
Cuối cùng hai đứa nhỏ cũng không quấy khóc nữa. An Quý Xuyên bảo người giúp việc đưa bọn nhỏ đi rửa mặt.
Trong phòng khách, Vinh Lệ Hoa than ngắn thở dài: "Chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Hai đứa nhỏ cứ đòi đi tìm mẹ."
Nhìn đứa con trai cứ ngồi im không buồn hé miệng nói nửa lời. Bà không nhịn được mà thở dài: "Con cũng vậy, đã cho con thời gian rồi, mà con cũng không thể giải quyết được một người phụ nữ. Mẹ cảm thấy con không hề nghe lời mẹ!"