"Đấy là lời dặn dò của bác sĩ! Buộc phải thường xuyên rửa sạch phần chảy máu dưới thân!" Người đàn ông nhìn Tiết Nhã Đình chăm chú. Anh ta nhận ra mặt cô hình như càng ngày càng đỏ hơn.
"Có vậy thì tôi cũng không cần anh giúp!"
Tiết Nhã Đình thật sự rất ngại ngùng, chỉ cần cô ở cách anh ta bán kính một mét, trái tim cô sẽ đập liên hồi. Cô không muốn gặp anh ta, chỉ mong anh ta có thể cách xa mình một chút, càng xa càng tốt, đừng tới gần quấy nhiễu trái tim cô nữa.
"Sao hả? Em muốn để ai giúp em?"
"Có là ai thì cũng không phải anh!"
"Em không có lựa chọn nào khác đâu. Các bác sĩ y tá đều đã tan làm rồi, hiện tại trên tầng này, chỉ còn có anh có thể để em nhờ vả thôi. Anh cũng đâu phải chưa từng rửa giúp em đâu. Buổi tối hôm qua cũng là anh rửa giúp em mà."
An Quý Xuyên muốn để cô biết được "hoàn cảnh" của bản thân. Lúc này, cô chỉ có một thân một mình, ngoại trừ nghe lời anh ta ra, thì không còn lựa chọn nào khác.