"Không có hứng."
An Quý Xuyên không thèm nể mặt. Anh ta rất ghét Thẩm Nhiễm Nhiễm. Lúc trước khi cô ta theo đuổi anh ta, thì cứ quấn chặt lấy anh ta. Sau này anh trai anh ta trở về thì lại thích anh trai.
Thứ phụ nữ đứng núi này trông núi nọ này, thật sự khiến người ta chẳng thể nào có cảm tình được.
"Đừng không nể mặt vậy chứ? Tôi tìm anh để bàn chuyện chính sự. Nếu liên quan đến Tiết Nhã Đình thì anh vẫn không có hứng thú sao?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm nói xong thì cười khúc khích nhìn chằm chằm anh ta. Cho dù An Quý Xuyên không hứng thú với bất cứ điều gì, nhưng riêng chuyện của Tiết Nhã Đình, anh ta không thể không quan tâm được.
Giờ, anh ta không biết Thẩm Nhiễm Nhiễm muốn nói gì nên rất tò mò, vậy nên mới khởi động xe, rời khỏi bờ biển.
Trong quán cà phê, hai ly cà phê được bày ra trước mặt họ, An Quý Xuyên hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cô định nói gì?"